có chỗ dựa hồn quê xa
CÓ CHỖ DỰA HỒN QUÊ XA
ngó con mắt ấy trong ngần
thấy ta hôm nọ bất thần té vô
biết bơi miệng vẫn tri hô
e tình chết đuối trong hồ mắt em
nghe chân ngọc lướt qua hiên
trái tim đòi móc để riêng ra ngoài
lỡ mai tim ấy hết xài
ta đem thả nó lăn dài theo chân
và rồi hương tóc phân vân
em treo trước gió một lần vườn trưa
có con nhền nhện đong đưa
giăng câu lục bát xuống mùa tóc mây
thì thêm hai nhánh vai gầy
cho đôi sáo đậu mỏ đầy ẩn ngôn
cho trăng có chỗ hoàng hôn
còn ta, có chỗ gửi hồn tà ma
ĐCĐ