lập ảnh mùa hè
Dưới tiếng kêu của động mạch gỗ, nhiệt độ trong người tôi xanh lên. Đám đưa rước với sự hân hoan, mờ dần trong im lặng. Vào mùa Hè, người ta đặt ở quảng trường những cơn mưa mang tính biểu tượng. Những đứa trẻ thi nhau dự đoán về cái chết của con chuồn chuồn. Tôi có đôi mắt mọc rất thấp, chúng ẩm ướt như một nỗi đau kiệt sức.
*
Có một lần tôi đi một mình ra biển. Trong giấc ngủ sâu của nước tôi phát hiện ra những phấn hoa được rải đầy trên bề mặt của đại dương. Từ những ngọn sóng được thụ phấn mạnh mẽ, mùi của cái chết bị lấn át cùng cực. Chúng theo tôi trở về nhà. Hằng đêm, dưới tấm chăn họa tiết sọc ca rô, những đàn cá bơi nhịp nhàng và phát màu lấp lánh.
*
Tôi có một cậu em trai 10 tuổi. Nó thích chơi với những cuốn sách cũ, có những cuốn đã bị mọt ăn đến tơi tả. Một ngày nó kể cho tôi nghe về người đàn bà có khuôn mặt như một con bọ ngựa. Bà ta đi qua những con chữ đã suy yếu, với mái tóc màu hạt dẻ bà ta có thể ẩn nấp rất lâu dưới những tranh minh họa màu nước hàng thế kỷ liền. Bằng sự hiếu động của con nít, nó đã chơi trò trốn tìm với người đàn bà ấy. Và tôi đã tự hỏi nó đã trốn ở đâu quá kỹ lưỡng, đến mức tôi đã không thấy sự tồn tại của nó đến tận bây giờ.
*
Khu vườn nhỏ của tôi màu chàm. Một lối đi bí mật chào đón tôi sau khi đã uống hết hai viên thuốc an thần. Ở bên trong thành phố, khi người ta đục đẽo không khí để hít thở lấy những chùm ô xi cuối cùng thì những lùm cỏ dại nơi đây được tái sinh. Chúng lan ra một cách nhanh chóng, không thể kiểm soát được. Giọng nói của tôi được ghi âm vào trí nhớ của chúng, cách đây một phút những lời cỏ đã tấu lên ồn ào trên mảnh đất này. Đã có lúc tôi nhầm lẫn vì không biết đâu là bộ rễ của mình. Những người hàng xóm của tôi gọi đó là một sự hài hước hấp dẫn.
*
Tôi yêu một người da vàng. Mỗi buổi sáng khi người ấy đi cắt tỉa sự xâm lấn của thời tiết, tôi nằm im thật khẽ và lặng lẽ quan sát. Tôi đã không nói một lời nào trong suốt hơn hai mươi năm yêu đương thầm lặng. Cho đến thời khắc tôi tàng hình vào không khí, người ta đổ xô đi tìm tôi. Họ vẽ những bản phác thảo chân dung tôi và dán khắp các bức tường trong thành phố. Tôi đã lơ lửng thật lâu trong bóng đêm, trên những bức tranh đó tôi là một cái cây bị dị tật, trơ trụi lá và đáng thương vô cùng.
Nguyễn Nhựt Hùng_24.05.2013