hạ đắng
HẠ ĐẮNG
tôi hăm hở gieo mùa hè vào đất
có tháng năm hồi hộp đứng trông chừng
hôm em nhặt mùa thu đem về biển
cho lá buồm vợi bớt nỗi cô đơn
trái tim đập như phù sa cần mẫn
chờ nụ hôn phơn phớt chạm môi mình
trái mận treo ngoài vườn đêm bổi hổi
mời em về nếm chút ngọt bình minh
tôi sợ hãi như mai không còn gặp
và hồn xanh như mọi cỏ trên đời
để hốt hoảng nghe lời mưa trên ngói
bởi chân từng hạn hán những khô rơi
có thể chín nhưng mùa chưa ăn được
đem tình tôi lá lụa chạm lanh canh
đành vói hái chùm thời gian non đắng
chôn câu thơ hấp hối khép siêu hình
vẫn biết trước ngày xưa không xưa nữa
mùa hạ kia bất quá mấy rong chơi
chùm mận đỏ vườn mưa vừa vụt cháy
và bóng em
một tắt ngúm chân trời.
ĐCĐ