lừng khừng bốn khổ
LỪNG KHỪNG BỐN KHỔ
bầu trời lớn so lòng anh bé nhỏ
chưa yêu em mà dạ đã đong đầy
hôm trót dại nhốt linh tinh hoa cỏ
trái đất buồn mây khép áo quên bay
mặt đất rộng trái tim anh hạn hẹp
gió thổi qua rớt mấy hạt từ bi
anh vun xới thành khu vườn rất đẹp
quà tặng em ngày đủ tuổi xuân thì
dòng sông thẳm thuở bàn tay quá ngắn
ngón cần cù đêm gõ lấy trang thơ
thơ ái tình dĩ nhiên tràn mưa, nắng
thường để dành đọc lúc thiếu bơ vơ
biển mặn vậy khéo đời mình ngọt, nhạt
con dã tràng se cát đợi hừng đông
anh căng lên tấm buồm hồn rách nát
ra khơi này đánh bắt được gì không?
ĐCĐ