ngẫu khúc trăng
NGẪU KHÚC TRĂNG
Nhắm mắt lại tưởng đã trăng rằm
Mở mắt ra trăng trôi biệt xứ
Một vầng trăng thôi mà lắm ăn năn
Tôi một nửa
Em cất giùm phân nửa
Căn bệnh nhớ quê đã không còn thuốc chữa
Mồ côi cha con vạc nó kêu sương
Vắng mẹ nên con dế gáy đêm trường
Lỡ thương người ra sông nhìn nước chảy
Chỉ nỗi niềm dọc ngang chiều phố bụi
Lật tay mình đếm non gần hết buổi
Tha thẩn ngõ ba mộng du
Nhấm nước mưa môi mép say ngầu
Nghiêng ngã quá chừng trách gì bóng núi
Hành trình này bao nhiêu trăng ghé lại?
Gốc cố hương còn dính dưới ngón chân
Mùi rơm rạ vắt ngang mùi ấu dại
Chăn con bê vàng chạy rông cuối bãi
Phơi áo sừng trâu liêng liếc mắt lá răm
Đọt gió thơ lật áo mịn lưng trần
Đêm tắm giếng trăng vàng cong con gái
Nhan sắc nọ chừ mù xa tăm ngái
Tiếc xưa nhau mười sáu thuở tầm xuân
Quá vô tâm hôm nguyệt rụng xuống ao dầm
Khuya trăng tím nở xòe bông rau muống
Đêm quay về lén phù sa vục uống
Vẫn thong thả vầng treo
Ta ngước nhìn hốt hoảng
Như chưa bao giờ ngắm trọn một lần trăng …
ĐCĐ