vô đề về lá, mưa, và thơ
VÔ ĐỀ VỀ LÁ, MỰA, VÀ THƠ
Chiếc lá không cần được nhắc tên
Lớp mùn tơi hát bằng lời giun dế
Hoa cỏ mọc tươi xanh chừng có thể
Lá tự biết mình chẳng ai nhớ tên
Hạt mưa ngấm vào đất lãng quên
Cơn khát trên môi luôn giữ giùm vị ngọt
Dòng phù sa cánh đồng khô thôi gió thốc
Hạt mưa tự biết mình nhân loại lãng quên
Như lá như mưa, thơ nào cầu được tạc tượng dựng đền
Những câu chữ chảy hoài trong ngữ ngôn bao niên kỷ
Đã nhận về lắm vinh quang cùng vô vàn bạc đãi
Để loài người tự mình còn biết cách lớn lên
ĐCĐ