hương xuân
Ðầy cả hương và đầy cả thơ
Này em trời đất bỗng như tờ
Em nghe không khẽ trong lời gió
Tiếng nhạc nào xanh như ấu thơ
Hoa lá và anh bỗng cúi đầu
Mùa xuân có mưa nhỏ bay mau
Có em tóc kết mưa xuân ấy
Và có tình yêu mình nhiệm mầu
Em ngước nhìn xuân mắt lánh đen
Muôn xuân cũng kém mắt em huyền
Em cười chao cả trời xuân nhớ
Xuân cũng thua em dáng dịu hiền
“Mai mốt rồi mình xây ước mơ
Xuân sau sẽ có đứa con thơ
Rồi em đan áo cho con mặc
Anh dạy cho con học i tờ “
Nắng lững lờ xuân bỗng xôn xao
Lời em bay vút chín tầng cao
Hoa im gió cũng ngừng lay động
Cho ước mơ em đến ngọt ngào