nhớ kinh kha
      
      
      
      
        Bạo chúa đắp Trường Thành chôn kẻ sĩ 
Để ngai vàng muôn thuở sánh trăng sao 
Nhưng ô hô ! Nhà Tần rồi cũng mất 
Chỉ còn đây niềm oán hận thiên thu. 
Bao tuế nguyệt từng đống xương khô lạnh 
Muôn oan hồn đòi nợ máu từng đêm 
Hào khí thay ! Người Đông Châu kiếm khách 
Đàn trúc bi ca hề ! Dịch Thủy hàn. 
Dịch Thủy hàn hề ! Dịch Thủy hàn 
Áo mũ trắng tân khách buồn tiễn biệt 
Cảm khái ngàn lau cúi mặt 
Bước lên tráng sĩ hòa ca : 
"Gió hiu hắt chừ ! Dịch Thủy lạnh ghê 
Tráng sĩ ra đi chừ ! Không bao giờ về ". 
Tóc dựng ngược hờn căm ứa máu 
Mắt trợn trừng nộ khí xung thiên 
Mù mịt tám phương lửa khói 
Hiên ngang lưỡi kiếm sang Tần 
Không nhìn lại kẻ sĩ nào rơi lệ 
Sóng trào sôi Dịch Thủy gầm vang 
Vinh cho người đi vào hiểm địa 
Diệt bạo Tần đền nghĩa Yên Đan. 
A Phòng đâu ? Vó ngựa đến Hàm Dương 
Mỹ nữ đâu ? Ngày mai rồi chắc sẽ 
Thấy mặt trời lên quách thành rạng rỡ 
Chấm dứt một đời nô lệ chốn thâm cung. 
Ai đã khóc việc chẳng thành thân bị hại 
Tiếc đường gươm chẳng thuận cánh tay thần 
Ta vô luận anh hùng câu thành bại. 
Vinh cho người ! Vinh cho người 
Chỉ một lần đi mà danh lừng vạn cổ 
Kinh Kha hề ! Chính khí đã nên 
Sao ngẩn ngơ kìa khăn gói lũ người Yên 
Chén rượu bên sông còn nóng câu tiễn biệt 
Tiếng trúc nhịp lời ca còn âm vang thê thiết. 
Để đêm nay ta đốt nén hương cầu 
Bỗng nhớ Yên Ly, Khánh Kỵ với Chuyên Chư 
Nhưng chỉ riêng Người sánh cùng sao Bắc Đẩu. 
Kính tặng niên trưởng Lý Tống. 
tranhau.