mùa xuân
mùa xuân nằm phơi mình trên cỏ
trong làn nắng ấm. Anh một mình
với buổi sáng, ly cà phê đá,
nghe sớm mai thủ thỉ chuyện tình
mùa xuân nằm phơi mình trên ghế
trong làn nắng quái. Anh thẩn thờ
nhìn sợi dây áo hững hờ tệ
quấn quít che nét đẹp nàng thơ
mùa xuân nằm hớ hênh như lá
trần truồng, như bầu trời không mây.
Anh tiếc rẻ, che lại đôi mắt
trộm liếc em qua kẽ ngón tay
mùa xuân nằm dưới cặp kính mát
che mất đi đôi mắt hồ thu.
Hắt bóng anh lượn lờ trước mặt
nỗi khát thèm cọng với dại khờ
mùa xuân nằm trên ngọn đồi nhỏ.
Anh bắt chước, bước lại nằm bên
như bóng nắng vất vả, khốn khó
anh mò mẫm lại khoảng tình quen
nnguong
(không nhớ là mùa xuân năm nào!)