giọt đắng
Chuyện tình mình buồn quá phải không Em?
Thời gian đi sao nắng mãi vương thềm
Bóng chiều dần tan trong gió dịu êm
Thêm se sắt nhớ người em viễn xứ !
Nơi xa đó có khi nào em chợt nhớ
Góc phố này, nơi quán nhỏ chiều xưa
Fin cà phê hương vẫn đượm môi chờ
Nhỏ từng giọt ru tình Anh thuở ấy!
Em xa vắng mà lòng anh vẫn vậy
Em hôm xưa , và em của hôm nay
Vẫn trong anh với nỗi nhớ đong đầy
Vẫn ngây ngất , ngọt ngào trong giọt đắng!
Anh vẫn viết những vần thơ thầm lặng
Vào trang đời bằng khói thuốc mong manh...
Hương cà phê ngày ấy ướp mộng lành
Nay ướp cả chân tình anh trong ấy.
NK