thu muộn
Chiều xuống hoa rơi trên bãi vắng
Bến sông buồn ngơ ngẩn một vầng trăng
Giọt sương khuya hay nước mắt chị Hằng
Thương trăng khuyết thu về không kịp hẹn
Con đò rêu nằm chỏng chơ ngoài bến
Khóc nhiều khi mỗi lúc heo may về
Thu chưa đến mà tình thu đã chết
Trải lá vàng vương ướt cả cơn mê
Ai đan áo tặng người ngăn mưa gió
Ngăn được chăng mưa gió ở trong lòng
Người đổi khác nên tình ta đổi khác
Riêng một mình tôi mang nỗi rêu phong
Khóc cho nhiều tất cả cũng về không
Tiếc làm chi những gì không có được
Mọi nẻo đường chẳng ai nào biết trước
Nên giờ đây tôi gãy gánh tình đôi