ray rứt
Vầng trăng khuya len về qua song cửa
Mang cô đơn trải ngập cả chiếu chăn
Đêm ước mềm hoang dại anh biết không
Nghe thiếu vắng chút gì như hơi ấm
Nguyên thế kỷ vẫn hoài mong hình bóng
Của một người em vẫn gặp trong mơ
Vùng trời yêu còn tha thiết đợi chờ
Xin anh đến đừng hửng hờ tẻ lạnh
Từng ngày qua trái tim buồn trĩu nặng
Hạt lệ nào cứ ước đọng quanh mi
Mắt xa đưa dong ruổi bước người đi
Đường thăm thẳm dáng anh sao mờ khuất
Những tháng năm quê hương còn mù mịt
Lửa chiến tranh bùng cháy đốt làng thôn
Nhìn Việt nam cày nát vết đạn bom
Em đau xót lảng quên tình riêng ấy
Em lại ngỡ anh ra đi rồi trở lại
Khi hòa bình đất nước hết ngăn đôi
Hai mươi năm lưu lạc mấy phương trời
Cuộc tình ấy hãy còn trong giấc mộng
Đêm không tuyết, không mưa, không sương đọng
Sao thấy buồn như Hoàng hậu mất ngôi
Em đi tìm trên mọi ngã muôn nơi
Bờ hạnh phúc cho thuyền yêu đỗ bến
Nhưng
Toàn sa mạc, trùng dương vào kỷ niệm
Lối đi về chỉ mọc mấy vì sao
Vẳng đâu đây còn nghe tiếng hôm nào
Của ai hát bản tình ca ray rứt
Trọn cuộc đời có gì là hiện thực
Em, với anh, và sự nghiệp hôm nay
Dù muôn mầu cũng là những tàn phai
Dù rạn vỡ cũng chỉ là luân diễn