bụi ðời
Ðáy mắt tôi hoen đỏ cát bụi đời
Thân xác em nhuốm đen màu tội lỗi
Chợt gặp nhau đây , ngượng nghịu nụ cười
Cay đắng bờ môi , bồi hồi tóc rối …
Bơ vơ vào đời
Nhọc bước
Đơn côi…
Thuở xa xưa ấy em cũng như tôi
Nhìn đời hời hợt dạo dàn trên môi
Bài học vào đời toàn màu tinh khiết
Áo trắng học trò
Lãng đãng
Êm trôi…
Rồi e ấp khi tuổi mộng vừa tròn
Anh chập chững làm thơ tình trên cát
Trăng buông gió mát ,dào dạt trời mây
Cùng nhau lý luận…đời là dựng xây…
Cười tươi rạng rỡ
Bao điều
Thơ ngây…
Giờ gặp nhau đây cay đắng tình đời
Bao nhiêu năm trời lạc bước đơn côi
Nghĩ lại cuộc đời ngày xưa hồng thắm
Bây giờ mảnh đời chìm đắm tanh hôi…
Như hạt bụi đời
Quay cuồng
Chơi vơi…
Khi cơn say chưa đến em chợt khóc
Tôi thương hận nghẹn lời mím chặt môi
Mình đã dại khờ không chung lối bước
Ðời lại đẩy xô tới đáy vực rồi …
Ðôi cánh tay khô
Giang hồ…
Hương phấn
Gom nhau hơi ấm…
Bay vào hư vô…
Vũ Kim Thanh