sóng nhạc văn thìn
(Kính tặng nhạc sĩ Nguyễn văn Thìn, Hải Phòng )
Chẳng bao giờ có con sóng cuối cùng
Vỗ vào bờ để biển thôi rền rĩ
Chẳng bao giờ tâm hồn người nhạc sĩ
Nét nhạc vơi dù chua chát cuộc đời
Tôi gặp người… Người nhạc sĩ tuyệt vời
Từ tấm bé đã khắp nơi ngang dọc
Nốt thăng trầm hằn sâu trong tim óc
Suối… rừng xanh, buôn, sóc, tới thành đô…
Từ khói mây trong thung lũng sông hồ
Ðến khét lẹt khói bom… Tung hầm hố…
Tiếng nhạc người… Tiếng quân reo… bão đổ…
Xuống đầu thù mau giải phóng quê hương
Tiếng dịu dàng mỏng mảnh tấm voan sương
Buông nhè nhẹ cho ruộng nương tươi mát
Là ý thơ của kiếp người đen bạc
Thổi bùng lên ngọn lửa ấm quang vinh
Là sắt son của ngàn vạn chuyện tình
Yêu khôn xiết và nhớ thương da diết …
Là lạc quan không bao giờ cạn kiệt
Như trời xuân phơi phới sắc thanh bình
Như người lính ôm thầm lặng hy sinh
Như loài ong cứ rộn rình… làm mật
Những bài ca lớn lên từ sự thật
Từ đồng hoang hiu hắt dấu chân người
Từ đồng muối lóng lánh cánh trắng tươi
Từ cánh én cánh diều say sưa gió
Từ ánh sao níu sườn non nho nhỏ
Ðến bình minh chín đỏ rạn chân trời
Từ tình người chìm đắm giữa mù khơi
Ðến khát vọng cội nguồn ơi phiêu bạt …
Kỉ niệm vàng son… bào mòn tóc bạc…
Thân ái nhân từ… dòng nhạc thêm sâu….
Ánh mắt trong… người thanh thoát âu sầu
Bản giao hưởng muôn mầu yêu cuộc sống
Cơn mưa Hạ miền quê sao thơ mộng
Cỏ hoa nghiêng… lồng lộng hợp âm tình …
Ði bên người giữa mưa nắng lung linh
Hồn hòa nhịp dạt dào dâng cánh sóng
Ôi huyết cầu trong trái tim nóng bỏng
Ôi tán dừa ước vọng một thời yêu
Ôi bến bãi vương vương sắc hương chiều
Ôi cánh phượng mắt môi trai gái biển…
Khuông nhạc đời nồng nàn như đàn kiến
Tất bật… cần cù… túm tụm… thấp, cao….
Những vòng cung luyến láy tựa cánh Ðào
Những dòng kẻ thẳng căng ngời… chân lý…
Những hoa mỹ tô hoàng hôn mộng mị
Những rộn ràng điểm ý chí niềm tin
Những trắng đen người thao thiết đi tìm
Những đơn kép nhọc nhằn đan tiết tấu
Những nốt tròn như vầng trăng hiền hậu…
Tỏa âm giai vào sân khấu… cuộc đời…
Vào hồn tôi… vượt biên giới xa xôi
Réo rắt mãi… bên bến trời... sớm… tối…
Vũ Kim Thanh