ru quên !
Em không là nguời đàn bà của anh
Vì bây giờ ta khác nhau nhiều quá
Trong mắt anh em thành người xa lạ
Và mắt em nhìn cũng có lối đi riêng
Em tự biến mình thành một nguời điên
Gào thật to - khóc cạn dòng nước mắt
Đâm toạc con tim đã một lần tin vào điều không thật
Để bây giờ, vỗ giấc điệp tròn canh
Đến một ngày
Một ngày không anh
Khi mùa qua
Thay nhau lau nỗi nhớ
Giọt mồ hôi mặn mòi ôm hơi thở
Xin ru quên những năm tháng nhạt nhòa
Đỗ Ngọc