ðời phong kín đời
Người đi áo mỏng ... hững hờ
Ta về phong kín hồn thơ mong chờ
Rượu bỗng nhạt, sao chợt mờ
Buồn vây hãm mãi, bơ vơ thân gầy
Cũng là một cuộc chia tay
Sao đời ta mãi đắng cay thế này
Chén ly bôi … rót cho đầy
Uống đi …uống cạn chén này cùng ta
Ðàn đâu?? … dạo khúc “Lưu Hà”
Tiễn nhau một bước là xa nghìn trùng
Thôi thì .. duyên phận phù dung
Nhớ nhau thì đã nghìn trùng cách xa
Khóc chi em … lệ nhạt nhoà
Hư hao má phấn, nhạt phai môi hồng
Trách gì duyên phận long đong
Xót xa thì đã .. đời phong kín đời.
TNP