đành ngồi dưới cội thông già
Gọi mãi thần tiên thập khách hiền
Đi tìm linh dược chữa thiên duyên
Mà sao chẳng thấy buồn thêm nặng
Không khéo sầu tăng lại hóa điên
Mệt quá đằng kia một bóng xa
Khát khô cổ gọi khách đang qua
Chẳng ai nghe cả, thân cô độc
Đành lết đôi chân đến cội già
Nhắm mắt trầm tư tịnh dưỡng tâm
Thế đạo tình oan chắc đã lầm
Duyên tơ ai nỡ gieo chi nợ
Mang hết đời ta đến cõi âm
Thuốc giải bùa yêu chẳng có mà
Phen này chắc phải bệnh trầm kha
Mười năm hóa kiếp thành non bộ
Sừng sững trơ trơ mặc tuyết sa
Nguyên Đỗ