lỡ đò
Có lẽ thơ đã ra đi mãi
Để chẳng còn buồn như liêu trai
Có lẽ cửa lòng rồi khép lại
Để chẳng ngại ngần với nắng mai
Có lẽ đời quên ta khốn khó
Nên dửng dưng chẳng chút đoái hoài
Có lẽ sóng ngông cuồng hăm hở
Nên thuyền trôi dạt - lái bơ vơ
Có lẽ... có lẽ tình là mộng
Nên sáng ra tan biến bất ngờ
Có lẽ ta là người luôn lỡ
Một chuyến đò buồn đã sang ngang
TTN