vùng nắng ấm
Bỏ bùa vào câu thơ
Anh mê man bất tỉnh
Trận tình em dàn trải
Anh lạc vào như mơ
Chữ thương cùng chữ nhớ
Phong ấn nghi hoặc anh
Chữ hờn cùng chữ giận
Xoa dịu ác mộng lành
Em tay phù thủy nhỏ
Cầm phép lạ trường sinh
Sống lại đi mê muội
Tình yêu chớ rập rình
Em gieo cơn bão nổi
Đổ nát tôn nghiêm anh
Phục quỳ chân tình ái
Em nghiễm nhiên nữ hoàng
Vung tay ban nước mắt
Thôi nhé hết bình yên
Anh dại khờ nông nỗi
Chuốc lấy gánh ưu phiền
Mắt em vàn tinh tú
Sáng quắc cả màn đêm
Anh như con tu hú
Chực chờ trong bóng đen
Bỗng dưng trận khép lại
Anh rất mực chân thành
Em hoa lá mỏng mảnh
Tước vai ngôi hoàng hậu
Trở về với đời thường
Em hiền ngoan cỏ dại
Ta một lần vụng dại
Trộm quả tim tặng nhau
Thời gian trôi trôi mau
Em tay bồng tay bế
Anh gánh gồng cuộc sống
Đại gia đình an vui
Trận tình ngày xưa đó
Giờ con cháu thì thầm
Bà ngọai thật thông minh
Ông mỉm cười vô lượng
Biên ký ức vào thơ
Một vùng trời nắng ấm !
11/12/05
Đỗ Ngọc