gieo thương yêu gặt hạnh phúc
Trời càng lạnh thơ càng nồng nóng cháy
Đốt đông buồn chắn gió lạnh sầu đau
Thơ thơm nồng sưởi ấm cõi hồn nhau
Hương âu yếm trầm vương vương trần thế
Truyện Thuý Kiều lưu truyền bao thế hệ
Thơ Nguyễn Du thương cảm một đời hoa
Trải bao đời năm tháng đã đi qua
Vẫn làm ấm tâm hồn người dân Việt
Em cứ viết lời thơ tình tha thiết
Đốt lửa tim sưởi ấm khách ngàn phương
Và thơ anh cuồn cuộn sóng yêu thương
Nơi biển Đông vỗ về Nam tới Bắc
Tình thơ đó giữ hoài cho thật chắc
Sóng lửa thiêng dâng toả nỗi niềm riêng
Đem yêu thương giàn trải khắp muôn miền
Gieo hạt giống tình thương châu với biển
Những lời thơ tựa như là cánh én
Báo mùa xuân, vùng đất hứa phì nhiêu
Người vui gieo những hạt giống thương yêu
Sẽ gặt hái hạt lúa vàng hạnh phúc
Nguyên Đỗ