cõi xưa
Ta về níu chặt cõi xưa
Ngủ quên dưới cõi nắng mưa muôn mùa
Tình ta giống một trò đùa
Kẻ quên người nhớ đuổi xua hững hờ
Ta về với mộng bơ vơ
Ngàn năm sẽ chết đợi chờ …hư không!
Ngàn năm kết tụ nâu sồng
Tư tâm em khóc với lòng khôi nguyên
Vì đâu rẽ thuý chia quyên
Để nguyên sơ lạc giữa thuyền điêu linh?