đường về
Em ngỡ ngàng trước khoản tối nhạt nhòa
Mà anh lạnh lùng xô em vào đó
Nơi không ánh sáng không mặt trời đỏ
Không tiếng chim ca hát khúc tình ca
Nơi vực thẳm thiếu ánh nắng chiều tà
Em đã lặng chôn mình trong cõi nhớ
Em nín lòng không cùng ai than thở
Bỗng nhận chân giá trị tham sân si
Và, thấy đâu con đường của từ bi
Cám ơn anh cho những ngày tháng cũ
Tuy buồn lòng nhưng hồn không ủ rũ
Ánh đạo vàng soi sáng lối em đi
Từ vực thẳm em đã hiểu tình si
Là ảo ảnh là điều không tồn tại
Đã dạy em quên đi điều ngang trái
Để hồn em sám hối xóa ai bi