nghiệp yêu thơ (2)
Yêu thơ là để sống vật vờ
Bạn trăng tình gió cứ ngu ngơ
Sáng nghe chim hót ta dệt ý
Nhìn bóng hoàng hôn ta viết thơ
Một chiếc lá rơi cũng chạnh lòng
Một chiếc thuyền con lướt trên sông
Cũng nhen nhúm chút sầu tư lự
Buồn vưong trên những ánh vân phong
Đôi khi chỉ viết viết cho qua
Lạnh núi mưa rừng đau mùa hạ
Đông,Thu trở mình chờ lộc mới
Sao xuân chỉ có những xót xa
Dật dờ ta lạc giữa hư vô
Rựou nhạt chờ trăng bên bờ hồ
Bao giờ trăng hiện trong đáy cốc
Là lúc đời ta... đã điểm tô...!!!