em gái hà nội
Ngày em ra đi Sài Gòn buồn lắm đó
Thành phố tiêu điều lạnh vắng hồn tôi
Đau thiệt nhiều nổi nhớ cút côi
Em gửi trả lại gì ngoài mớ tình thư rách nát
Đáng vứt vào sọt rác
Những mẩu vụn pha lê đổ vỡ khoảng trời mơ
Nồng nàn câu thơ
Da diết chiều nức nở
Hà Nội xa xôi dặm nghìn cách trở
Tôi chưa lần về thăm Hồ Hoàn Kiếm em ơi!
Dạo đường Nguyễn Du đặn nghe xào xạc lá rơi
Hương hoa sữa quyện cùng hương cốm mới
Tiển em về Hội An gió mùa đông thổi
Rét chớm lạnh lòng em nhớ anh chăng?
Lang thang Bến Thành, nhâm nhi cafe đắng
Khúc Thuỵ Du mằn mặn mắt môi người
Em trả cho tôi hết thảy nụ cười
Bứơc lên chuyến tàu ngăn đôi dòng lệ
Biết bao giờ mình gặp...
...Thôi em về kẻo trể
Tấm chăn dâu bể tôi đắp cùng đời
Và đâu chỉ có một thời,
Gửi nắng Sài Gòn vào trái tim em nhé!
Chia tay lặng lẽ,
Đoá Hoàng Lan bên song cửa héo tàn.
19-1-2006