lang thang
Ta ngơ ngẩn giữa đất trời và biển
thuyền cô đơn neo mãi bến tương tư
người là gió hay là mây thế hở
để hồn ta cứ khờ dại mong chờ
ơ con sóng lang thang về đâu hở
cho hồn ta gởi tạm chút nhớ mong
buồn ta hoá thành hơi sương trên lá
phả vào đời giữa khoảng lặng mênh mông
phải chi được trở về ngàn kiếp trước
để ta là cội đá chẳng biết yêu
thì đâu phải thẩn thờ nhìn con sóng
tự soi bóng mình với nỗi quạnh hiu
người chắc chẳng giống ta đâu hở ?
lang thang tìm ... rồi chẳng biết tìm chi
mơ ta cứ theo tháng ngày nối tiếp
để cuối cùng hoá thành bụi vô tri
12/12/05