gót buồn
Thức giấc sao khuya một đóa
Trăng vàng thơ thẩn song thưa
Gió thoảng hoa rơi trắng ngỏ
Quê hương nhớ mấy cho vừa !
Chiều nao mắt nhìn thảng thốt
Lệ tràn tay vẫy thuyền trôi
Bóng gầy vai rung lặng lẽ
Thuyền đi lạc mấy trùng khơi
Hiên khuya ngắm vầng trăng tỏ
Quê nhà xa mấy sơn khê
Hương xưa còn chăng lối nhỏ,
Hoa cau có trắng đường về ?
Giọt buồn chợt rơi vỡ nát
Tóc nhầu ướt mảnh sương tan
Đường trăng gót buồn ngơ ngác
Quê xa mấy độ hoang tàn !
Bạch-Loan