ngóng quê
      
      
      
      
        Chiều buồn ngồi ngóng xa khơi 
Gió mây lồng lộng một trời nhớ thương 
Mịt mù khói sóng trùng dương 
Mây bay lạc xứ biết đường về đâu 
Chia xa nửa qủa địa cầu 
Người đi kẻ ở nhớ nhau mấy mùa 
Quê nhà đời chẳng như xưa 
Lối về cách trở, gió mưa đỏ trời 
Nhớ quê, ngóng cõi xa vời 
Quê đâu ? Chỉ thấy trùng khơi chập chùng ! 
Bạch-Loan