giờ phút chia tay
Mười giờ rưỡi phi cơ rời phi cảng Em đi rồi trả đô thị cho anh Về Cao Nguyên tiếp nối bước đơn hành Nẻo gió lạnh riêng mình em bước vội Tân Sơn Nhất - Phi trường buồn vời vợi Mình xa rồi, còn kỷ niệm thôi ư? Nắng Sài Gòn em ép chuyện tâm tư Gói kỷ niệm đem theo về xứ lạnh Mười giờ rưỡi, chim sắt buồn cất cánh Em xa anh ...nước mắt dậy trong hồn Toan ôm nhau mình toan gửi môi hôn Nhưng giận lắm ...cô tiếp viên cười khẽ Em đẩy anh ra ...hồn em nhỏ lệ Nước mắt rưng buồn, quay mặt bước nhanh Lên phi cơ nghèn nghẹn gọi tên anh Và xa vắng ai uống giùm lệ nóng? Mười giờ rưỡi, phi cơ rời xứ nóng Em trở về Đà Lạt với cô đơn Đô thị này còn những dấu chân buồn Anh ở lại có nghe nhiều tiếc nuối ?