nợ lại người dưng
Thì thôi xin nợ lại người,
dòng thơ viết chẳng hết lời chứa chan.
Nợ mây chưa kịp nhuộm vàng,
Vay con sông chuyến đò sang không về.
Rồi đi, đi với đam mê,
Đâu hay gửi lại bộn bề sau lưng
Cảm buồn nợ lại người dưng.
Quên cau muối mặn , cay gừng có nhau !
Mịt mùng là những mùa ngâu,
Xa xăm là những chuyến tàu rời ga!
Sim ơi ! Tím nữa hay là...
Thơ ơi ! Chọn chữ cho ta gieo vần.
Xa hơn bể sở sông tần,
Mơ thôi, mà đã mấy lần giận nhau!
(Nỗi niềm giêng biết nói sao?)
Nợ duyên, duyên nợ khi nào nguôi ngoai.
Phương Vũ