vô đề
Gót chân trời hằn lên Mùa đông vừa rụng lá Tôi đành cam thân đá Không dám một niềm tin Bàn tay đời đưa ra Nắng chiều rưng rức khóc Tôi đành cam cúi mặt Phần úa lá tàn hoa Khi đời vừa hờ hững Nhìn như loài không tên Tôi vò tan cả mộng Đốt giữa đêm ưu phiền Loài rong đan tóc rối Ngủ giấc ngủ sầu tư Tôi về ôm bóng tối Tình yêu ơi! Giả từ