anh đến thăm em
Anh đến thăm em, dưới nắng chiều Hỡi nàng, cô gái rất thương yêu! Tiếc thay: cửa đóng, nhà im ắng Sẵn khoá đây, anh cứ mở liều! Chẳng thấy em đâụ Ngó khắp phòng Phòng ăn, phòng ngủ. Góc xalông Chợt thấy em nằm, êm giấc ngủ Căn buồng nhỏ bé hoá mênh mông... Em ngủ, vì em mệt quá chừng Que đan nằm đó, giữa tay dừng Len hồng, len thắm chưa thành áo Anh sát bên em, mãi ngập ngừng... Anh tính suy hoài: đánh thức em? Chẳng nỡ. Xin nàng hãy ngủ yên! Anh ngắm làn mi như mới khép Hồng tươi đôi má, cặp môi em... Tim anh mỗi lúc đập rộn ràng Trước người thiếu nữ dáng cao sang Lắng trong nhịp thở, hồn say đắm Mỗi nét tinh khôi, nét dịu dàng... Anh cứ ngồi yên mãi ngắm em Ôi nàng! Như có phép thần tiên Anh cảm làn môi em dịu ngọt Muốn hôn lên đó cả tình em! Hai cánh tay nàng, dáng rất thanh Cứ tưởng ôm anh, giữa giấc lành Và bàn tay ấy, bàn tay ấy Cứ tưởng bao lần ve vuốt anh... Anh đã nhầm sao, đã nhầm sao Hỡi người thiếu nữ rất thanh cao Lòng anh vậy đó, không thể giấụ Giây phút nàng đây, tựa sóng trào Sóng mãi trào dâng... thật khó nguôi Tình yêu kì lạ quá em ơi! Em ngủ cho lòng anh thổn thức Không gian im ắng hồn chơi vơi... Bên em ngồi thế, mấy giờ qua Hạnh phúc gieo thành những khúc ca. Anh đến bên bàn và lặng lẽ Tặng em tươi thắm mấy nhành hoa. Vui sướng lòng anh lúc trở về Hẳn rằng em sẽ rất say mê Đôi bông hồng ấy, khi bừng tỉnh Nghe trái tim ai đập bốn bề. W. GOETHE (1749 -1832) (Đức) (Trần Đương dịch)