nợ đồng bằng
Gió bụi đường trường bay rát mặt Người đi thi tứ dâng tràn Cò lả, mây trôi, đồng lúa… Đồng bằng xanh sắc bình yên Xe “ tài một” quốc lộ phi vun vút Cô gái quê đỏ mặt giỏ cam sành Thoang thoảng thơm hương vườn, cỏ nội Cam ngọt sao mà khách mèm say? Em xuân thì mà anh luống tuổi Đành ngực phanh tìm chút dáng phong trần Bởi số kiếp đành chọn đời thi sĩ Thiếu bạc tiền mà thừa lắm tình thương Cứ lang thang như một gã tình si Vui sống kiếp rày đây mai đó Gạo đồng bằng cháo cơm châu thổ Nuôi hồn anh sóng sánh nghĩa tình Máu xương nuôi cây lúa quê mình Giá máu đất bao giờ trả được Nợ văn chương một lần anh xin khất Liệu suốt đời thi phú trả được chăng?