xuân về
Rồi một buổi giữa chiều Đông rét mướt Bao nhiêu cây bỗng nhú lộc, đâm chồi Em cất tiếng! Và lòng ta phơi phới Dù một lần chưa chạm tới bờ môi Gió thổi hết bao mây đen u ám Xuân đến rồi nắng ấm hửng lên Và trong ta, không chút bụi u phiền Em đã đến và Xuân bừng hương sắc! Xuân ơi Xuân, Xuân của Trời của Đất Có nghe không chim cất tiếng gọi đàn Có nghe không tiếng nước chảy, băng tan Tiếng nhựa sống chảy tràn trong lộc biếc… Và xa nữa, trên bầu trời xanh biếc Từng đàn chim mải miết trở về nhà Dưới chân đê cỏ xanh mượt bao la Trâu, từng cặp nhởn nhơ gặm cỏ… Xuân đẹp lắm, ta chia mùa Xuân đó Cho không gian, Vũ trụ, muôn loài… Để mùa Xuân không của một riêng ai Em, Xuân thắm cho lòng ta trẻ mãi.