thị xã quê mình
Thị xã quê mình ôm ấp một dòng trong Cho Dục Thúy đứng nghiêng mình soi bóng Thấp thoáng tiền nhân, câu thơ hoài vọng Ngàn năm rồi trên vách đá cheo leo Cầu Lim một chiều ai đứng trông theo Mắt bối rối những lời chưa dám nói Bằng lăng tím, phố cong hình dấu hỏi Xa quê rồi người thương nhớ điều chi ?! Những chuyến tàu vội vã đến rồi đi Dẫu ga xép vẫn bộn bề trăn trở Tiếng còi tàu như nỗi lòng kẻ ở Mỗi đêm về vẳng lại giấc mơ ta… Thị xã quê mình là một bản tình ca Yêu đất mẹ suốt đời ta hát mãi Người đi xa thầm mong ngày trở lại Cánh Diều chờ gió mới để bay lên !