chiều buông nhớ lộng
Chiều buông nhớ lộng vào hồn
Như giông bão cuốn nỗi buồn nhớ em
Rồi anh sẽ thức trắng đêm
Đợi thơ trầm bổng đợi em chuyện trò
Chiều buông giọt nắng trên hồ
Thuyền neo tạnh vắng sóng xô bập bềnh
Nhớ Người tha thiết mông mênh
Gió đâu đưa lại tiếng ghềnh nước rơi
Bây giờ em ở xa xôi
Hồn day dứt nhớ đơn côi lạ lùng
Đêm này em hiện lên không
Đọc câu phù chủ mở lòng đón em
Em đừng cứ mãi lặng im
Để hồn nhung nhớ để tim dại khờ
Nỗi niềm ứ đọng thành thơ
Buồn rơi nước mắt chẳng ngờ nhớ ghê