kinh sống
đám mây đến đám mây đi ai biết
chỉ khi mây đổ xuống hạt mưa đen
người dừng tay và dừng những nhỏ nhen
bâng khuâng để tìm mình trong bóng tối
em cũng vậy làm lòng ta bối rối
chậm lòng ngày để yên lặng ngấm sâu
vươn tay ra em mất dấu từ lâu
đường mê hoặc loanh quanh ta tìm mãi
trăm tiếng quạ vang vang câu thừa thãi
ta nhớ em giòng lụa quấn da mềm
như chưa đủ ta còn dồn dập thở
những mặt trời lên xuống giữa tình đêm
một vết thương mở ra ngàn sự chết
trong cuộc đời sao chán vạn vô thường
nếu vì nhau sao chỉ thấy tai ương
tình yêu tận cuộc đời còn cám dỗ
trong nửa năm tóc ta dần bạc rõ
cõi tình yêu và cuộc sống xa nhau
ngọn lửa lên ta cháy sạch cơn đau
tàn mùa Xuân trong ta thành sa mạc
chắc tại vậy mùa hè ta chỉ khát
một cơn mưa cho đất mọc tâm thường
thèm hơi thở trong ngọt đường của mía
và trong đêm vương vất một mùi hương
mơ lòng đất nứt ra hoa ong mật
và cuộc đời bình dị của xa xưa
trong buổi sáng ra thầm thì với đất
một cành hoa xin trổ một đại thừa