khoắng cái hư vô
em chải tóc ở bên bờ khát vọng
ta vô tâm ngăn nước ở trên ngàn
để xa nhau thôi còn một lang thang
ngồi trên cát ta dầm sầu khoắng ảnh
chẳng trôi đâu trên giòng tâm mảnh khảnh
đã cạn xuân nên mai đã hóa sầu
chưa về thu nên cánh hạc chưa bâu
và chưa lạnh nên núi đầu chưa bạc
theo chân em ngày nôn nao âm nhạc
buông thả chương phờ phạc mấy canh trường
tan loãng phách tiếng đồng im tịnh độ
nốt nhạc buồn đang ngã giữa khói hương
mơ bốc lên đôi cánh bướm phong sương
lao chao lượn đậu trên lòng tình sử
đôi giòng châu chẩy ra ôm ngôn ngữ
thiết tha nhau đứng chật ngõ vô phương
khi chia tay em có lòng nghĩa cử
hát tặng đêm ngôn ngữ xót xa buồn
và đổ sâu mưa lên tượng vẫn tuôn
vài bằng trắc của cái nguồn ngàn dặm
ôi vu vơ sao cái lời vẫn lậm
nửa câu yêu đựng trong chén nghi ngờ
chia tay rồi đêm vẫn sắt se chờ
trong cánh mộng buộc vào đuôi hơi thở
vỗ thành tiếng sao trăng đang tan vỡ
một định tinh trời đất thở than quanh
vòng cuộc đời về phương bắc an lành
chờ đợi đó trời xanh theo mùa úa
Phù Phiếm