nhớ lắm
Nhớ lắm nhưng mà chẳng nói đâu
Hờn ư?
Không phải!
Giận?
Còn lâu!
Ơ hay! Đừng hỏi, anh không nói
Hờ hững thì thôi, nói nhức đầu
Anh vốn người thường cũng biết ghen
Lòng anh ruộng lúa đất pha phèn
Anh buồn nhớ lắm mà thôi nhé
Mộng vỡ tan tành rượu đắng nghen
Mai mốt vô rừng tìm tịnh yên
Nhà tranh vách cỏ tránh ưu phiền
Hồn thơ vơ vẩn vui cùng suối
Ong bướm vờn bay bên mái hiên
Anh sẽ đào ao cặm cấy sen
Những màu hồng, đỏ... sẽ đua chen
Hoa tươi ngó ngọt... vui ngày tháng
Khổ cực anh cam... chẳng vấy phèn
Hoa nở ao xanh, nở thắm tim
Ong về bướm lại bóng hình em
Nhà tranh vách cỏ trong thơ mộng
Giống cảnh thần tiên rất ấm êm