hoang mang
Cơn mưa nào lã chã trọn canh thâu
Xin hãy xoá trôi nỗi buồn đang lẫn quất
Đám mây trời buông rơi từng hạt nặng
Có lẽ nào mây cũng khóc vì yêu...?
Bất chợt cay nồng...giọt vương lạnh đầu môi
Lạnh mi mắt , lạnh lòng tôi ướt sũng .
Trái tim mù loà , con đường nào cho đúng...
Hay thêm một lần hằn tím vết roi đau ?
Tia sáng màu hồng vừa loé vội...đã tàn mau
Ngây mắt nhìn khoảng trống không xám ngắt
Tay đuổi bắt bóng tình yêu vừa vuột mất
Như một kẻ khờ lạc lõng chốn hoang vu
Thu vẫn từng ngày chờ đợi những dòng thư
Gói cả yêu thương từ nơi xa ...xa ấy
Nhưng tự bao giờ chỉ lặng thinh đáp lại
Nên nỗi buồn đầy ắp cả không gian
Lòng dâng đầy một cảm giác hoang mang
Có lẽ bụi thời gian xoá mờ dần kỷ niệm ?
Cánh hoa ngày xưa vẫn còn đây sắc tím
Người lỗi hẹn rồi...hoa lạnh lẽo giữa đêm mưa... !