thân phận
Ta như chiếc lá diêu bông rụng
Rơi giữa hư không chẳng hiện đời
Bây giờ và cả ngàn sau nữa
Một giống da vàng gốc Á thôi
Cội nguồn người xóa bằng biện chứng
Làm kẻ tha hương có mái nhà
Quốc tịch ta mang điều bất xứng
Bởi lòng thương xót của người ta
Mùa thu lại đến đã bao thu
Tiếng đọc tuyên ngôn giữa sóng mù
Có phải ta là con cháu Lạc
Hay là một giống bạt canh du
Trở thành khúc ruột đậm thân thương
Ta có quê hương nỗi chán chường
Ta kẻ lạc loài sanh trái thế
Bây giờ làm phận kẻ tha hương
Hương Việt