vẫy tay rút lại vào lòng ngủ say
Em đi bỏ lại ngút ngàn
Cũng chừng hương phố cũng chừng bể dâu
Em đi bỏ lại mưa mau
Trời xưa khóc vọng những lời nhẹ buông
Em đi bỏ lại thác nguồn
Tay ôm chiếc áo gọi buồn ngủ quên
Núi nghiêng áo phủ hai miền
Trăm lần sương đọng hoa tiên lụa đào
Cung vàng ngân khúc phụ nhau
Tiếng thơ để lại ngân hà ngã nghiêng
Rừng xưa trụi lá tơ huyền
Thiên thu vọng niệm sơ tuyền buồn theo
Câu kinh bến mộng bay vèo
Hư vô cũng có sông trôi giữa dòng
U mê trần thế đi rong
Nỗi niềm thiên cổ sầu không bến chờ
Khói theo hương gió tình mơ
Mõ chuông khẻ nhịp ngẩn ngơ mấy miền
Hoa thơm đưa suối lên triền
Cảo thơm đưa suối trụ thiền vấn vương
Em mang bụi phấn vô thường
Đánh rơi rớt nụ vân tường lá rơi
Ngón dài lạc điệu xa vời
Đông cung hồng tụ thốt lời chân không
Thì thôi trần thế tình bồng
Vẫy tay rút lại vào lòng ngủ say
Thì thôi cũng hạt bụi bay
Nghiêng nghiêng chừng ấy ngây ngây mấy mùa.
Tuệ Tâm