thiên nhiên mãi ngọt !
Bốn mùa thở ân đời trong trẻo
Hương tình ngây khắp nẻo nhân gian
Bốn mùa yêu nhớ xốn xang
Sương long lanh Lá miên man mất rồi
Đêm tình tự nghe nguồn suối gọi
Vọng từ xa xăm cõi hoang sơ
Thì thào Sương giọt trong mơ
Chạm lên thềm Lá môi chờ run run
Ngày nắng lại Sương lành ngái ngủ
Lá hiền ngoan khẽ nhủ thêm xanh
No đầy hạnh phúc nhé Anh !
Thiên nhiên mãi ngọt tình lành trong Em
Bốn mùa đẹp ân tình như ngọc
Đêm còn nhau rũ nhọc nhằn xa
Ngày ươm nắng giữ hương hoa
Sương bên Lá dắt dìu qua phận người