… thì thôi
Tại mình khờ quá… thì thôi
Sao chèo thuyền mộng ra khơi biển sầu
Rã rời nhặt mảnh trăng thâu
Ánh vàng nay đã thay màu biệt ly
Tại mình khờ quá…. làm chi
Tình mong manh khói,chỉ ghì đau thương
Mây bay gởi khúc đoạn trường
Gió về dù vướng tơ vương cũng lờ
Tại mình khờ quá… ơ hờ
Vỡ tim ngã gục bên bờ ưu tư
Hồn sa vũng tối mịt mù
Trần ai còn tiếng thiên thu thở dài
Tại mình khờ quá … nếm cay
Đường đi trắc trở tách hai bến bờ
Gặp nhau buồn rũ cơn mơ
Nhớ nhau tìm đến vườn thơ lạc loài
Tại mình khờ … cứ mơ hoài
Xây lầu mộng thắm miệt mài bên nhau
Ai ngờ chỉ chuốc buồn đau
Lầu xây trên cát tan vào lệ cay
Tim mình nát xước ngàn gai
Thèm sao hơi ấm bờ vai cất buồn
Mà đời ghềnh thác chẳng suông
Nên xuôi hai đứa ngược đường lướt qua…
Trúc Giang