nhạt nhòa
Có ngừơi góa phụ đợi xuân sang
Ánh mắt còn hoen chút ngỡ ngàng
Mấy độ đông tàn hoa héo hắt
Đôi lần thu rũ gió miên man
Sầu buông mái tóc chiều hoang dại
Nhớ gọi bờ môi nắng úa vàng
Đất lạnh sương mờ ai thấp thóang
Nhạt nhòa ngấn lệ quyện hương nhang