thơ rách tựa như mây
Người đi lặng lẽ áng mây trôi
Bóng nhỏ nghiêng nghiêng lạnh cuối trời
Ta biết người buồn như lúc đến
Môi hồng chưa ấm đã chia phôi
Người đi trăng đã bao lần khuyết
Một nửa chưa tròn một nửa đau
Một nửa mang buồn thân nhược tiểu
Nửa kia chuốc mộng nát cơ cầu
Người đi cởi hết câu thề cũ
Đã trói thơ vào khăn áo xưa
Như thuở quê hương sầu vụn vỡ
Hồn ta sờ sững buổi thay mùa
Em đi thuở mộng xanh còn ửng
Ngào ngạt hương đời xuân thắm say
Ta có hay đâu là cách biệt
Và thơ cũng rách tựa như mây
Nhược Thu
12-Feb-07