chữ an
Tôi chẳng buồn ai, chẳng giận ai,
Khoan thai tôi bước: sáng, trưa, chiều.
Nhặt vần thơ rớt, tôi đau xót,
Và khẽ than thầm: Ôi! Dấu yêu.
Ôi! Những vần thơ sao ấm êm,
Để cho thi khách giấc say mềm,
Để cho vương rối đường tơ thắm,
Và để cho lòng say đắm thêm.
Tôi vẫn thầm mong không dối gian,
Tâm tư tôi trắng giấc mơ vàng,
Của những hoa xuân và nụ thắm,
Của những ân tình tôi cứ mang.
Những ngón tay buồn tôi dấu che,
Che cho mưa gió của đông tàn,
Đừng đem giông bảo vào tâm thức,
Và để cho người được chữ AN.