gừng cay muối mặn
Từ người bỏ lại cuộc chơi
Mình ta gom những giọt đời thả sông
Trôi theo con nước lớn ròng
Về đâu ai biết? Ai trông? Ai chờ?
Từ người con chữ hóa thơ
Ảo hư, thực tại, bến bờ chẳng phân
Mơ tiên chắp cánh thiên thần
Quẩn quanh trong cõi thế nhân tìm gì?
Từ người quay mặt bước đi
Tình nhiều biến số, tìm chi thiếu thừa
Nóng thành hơi, lạnh hóa mưa
Xem như giọt nước cho vừa lòng nhau.
Từ người ươm hạt thương đau
Tình hoa kết nụ nhạt màu sắt son
Trái yêu vị ngọt chẳng còn
Vườn xưa, chốn cũ, lối mòn đầy gai ...
Nụ hồng héo úa từ ngày
Theo câu "muối mặn gừng cay" vào mồ !