sắc ngày mùa
Êm đềm nắng đẹp sáng ngời
Mùa xuân đầm ấm mầm khơi trên cành
Dễ cười dễ giận là anh
Dễ hờn dễ giận hiên mành trăng côi
Hè hanh nằm võng ngắm trời
Dưới tàng bóng mát sự đời lãng quên
Cất âm hát khẻ nhạc êm
Cho tâm thanh thản nỗi niềm xa quê
Nửa đời bỏ lại trăng thề
Nơi đây man mác tư bề mây giăng
Heo may lạnh buốt sương tràn
Nhớ quê ngồi viết thơ ngàn dặm xa
Ầu ơ văng vẳng lời ca
Theo làn gió thoảng ngọc ngà âm thanh
Nhớ hoài khói tỏa mái tranh
Nhớ lời ru hát thâm tình còn vang
Mùa đông ngắm cảnh lặng trang
Nỗi buồn nhớ mãi, e rằng người quên
Tương tư hoài nhớ làng bên
Nhành buông chiếc lá bồng bềnh lượn xa