tím nhuộm hồn thơ
Có phải chăng là trời sắp giông
Lá vàng từng chiếc bay ra sông
Này anh có biết lòng em nhớ
Hạ bút bài thơ chấm xuống dòng
Nhạn đã bay về nơi chốn xa
Hoàng hôn nắng tắt giữa chiều tà
Xám nhuộm vầng mây buồn như lạ
Khóc thương đời bạc của người qua
Anh ở nơi nào có về đây
Cùng em ngồi ngắm trời mưa bay
Thả nhẹ hồn mình tìm kỷ niệm
Quên hết mà đi những tháng ngày
Đừng để chiều về gió thở than
Hoa rơi lá rụng trên phím đàn
Mười ngón tay em còn đang dạo
Buông lời cay đắng như tình tan
NuocMatMuaThu