xe đạp ơi
Viết tặng một người
Ngày đó chúng mình thơ dại quá
Anh từ xa lắc chuyển vào đây
Gặp em cô bé miền thôn dã
Ngơ ngác bên thềm, xõa tóc bay
Hai đứa chung trường, cùng một lớp
Chiều xuống ngập đường hoa tím rơi
Em nhặt hoa cài lên mái tóc
Trái tim anh chợt thấy bồi hồi
Anh tập làm thơ, không dám gửi
Chỉ biết mỗi ngày đến đón em
Chiếc xe đạp cũ mòn xơ vỏ
Chở những xôn xao, những nỗi niềm...
Mái tóc em mềm thơm hoa tím
Dịu dàng mấy sợi vướng lưng anh
Anh nghe như một vầng mây ấm
Tỏa bóng ngang trời xanh rất xanh
Chúng mình qua hết năm mười một
Anh vẫn là tài xế xe ôm
Chỉ có lời yêu không dám nói
Ngập ngừng ... rồi cứ hẹn từng hôm
Cứ hẹn từng hôm rồi lại hẹn...
Chúng mình qua hết lớp mười hai
Khi hoa phượng báo mùa thi đến
Cháy đỏ trong tim, chỉ một lời...
Chỉ một lời thôi, không dám nói
Anh giấu tình yêu lại để rồi
Năm mười tám tuổi sang trường mới
Từ đó là thôi, mộng thế thôi !
Thương quá vòng lăn xe ngày cũ
Dốc sỏi, đồi trăng, hoa tím xưa
Chợt nghe khúc hát sao mà nhớ
Em ở đâu rồi, xe đạp ơi !
Dạ Quỳnh